Sống chung với sếp tổng - Chương 1


Trời trong nắng ấm, chim hót hoa nở.
Đỗ Lôi Ty đi bộ ở trên đường phố, vẻ mặt như đưa đám.
Có ba nguyên nhân chính làm cho bạn Đỗ Lôi Ty có vẻ mặt như đưa đám.
Nguyên nhân thứ nhất là, bạn trai Trịnh Húc Húc mới quen nhau được ba tháng đột nhiên nói lời chia tay với cô, nguyên nhân là hắn không thể chịu đựng được việc mỗi lần mang bạn gái ra ngoài gặp gỡ bạn bè, phải giới thiệu với mọi người: Đây là bạn gái của tớ – Đỗ Lôi Ty. Điều này làm cho hắn cảm thấy mình như là một nhân viên tiếp thị bao cao su.
Nguyên nhân thứ hai dẫn đến vẻ mặt như đưa đám của bạn Đỗ Lôi Ty là, ba giờ trước, cô đã bị sa thải khỏi công việc đã gắn bó ba năm tại một tòa soạn nhỏ, nguyên nhân là do khủng hoảng tài chính, tòa soạn báo muốn giảm biên chế, mà chủ biên mới tới vừa nhìn thấy tên của cô, cảm thấy rằng cái tên này quá mức thấp kém, làm xấu văn hóa của tòa soạn, không hài hòa với xã hội. Cho nên, bạn Đỗ Lôi Ty thật bất hạnh, bị chủ biên sa thải.
Nguyên nhân thứ ba làm cho vẻ mặt của Đỗ Lôi Ty trông như đưa đám là, khi cô ôm thùng giấy chuẩn bị cuốn gói về nhà, ngân hàng bỗng nhiên gọi điện thoại tới, thông báo thẻ tín dụng của cô trong tháng này đã bội chi, không thể sử dụng được nữa, hạn cho cô trong một tháng phải trả hết nợ trong thẻ tín dụng, nếu không sẽ làm ảnh hưởng đến định giá tín dụng cá nhân trong tương lai.
Trong vòng một ngày, Đỗ Lôi Ty từ một người có bạn trai, có công việc, có thẻ tín dụng, một nữ ký giả biến hóa nhanh chóng, thành một người không có bạn trai, không có công việc, không có tiền, giống như một người vô gia cư, cảnh ngộ như vậy thật sự không bình thường, giờ phút này, những mất mát của cô quả thực không cách nào có thể diễn tả bằng ngôn từ.
Tuy nhiên vận rủi của ngày hôm nay dường như vẫn chưa hết, đúng lúc cô đang thất thần đi ở trên đường phố, bỗng nhiên từ bên cạnh xuất hiện một chiếc xe đạp, đi sát đến bên người cô, sau đó phóng như bay chạy mất.
Đỗ Lôi Ty nhìn chiếc xe đạp đang phóng như bay kia, cảm thán: Đầu năm nay ngay cả xe đạp cũng có thể đi với vận tốc 70 km/h!
Bỗng nhiên có một người đàn ông trung niên đi tới, vỗ vào bả vai của cô, “Cô gái, túi của cô đã bị cướp rồi.”
Đỗ Lôi Ty kinh ngạc, lúc này mới phát hiện, chiếc túi cô đặt ở hộp giấy, chiếc túi Gucci cô mua từ nửa năm trước với giá ba mươi đồng ở chợ đêm đã không cánh mà bay.
Chiếc túi như vậy cũng bị cướp mất, chẳng trách được công cụ gây án cho đến bây giờ vẫn là một chiếc xe đạp!
Đỗ Lôi Ty bỗng nhiên cảm thông cho tên cướp đã giật túi của cô, có thể tưởng tượng được, tên cướp đó sau khi mở khóa và đổ tất cả những đồ dùng trong túi ra, thấy bên trong chỉ có một chiếc điện thoại Nokia đã được sử dụng năm năm, không có cả chức năng gửi tin MMS, và mấy chiếc băng vệ sinh được giấu trong ngăn phụ, chắc là anh ta sẽ nổi giận đến mức đập chiếc xe đạp kia?
Nhưng cô cũng không có thay tên cướp thương tâm được lâu, bởi vì cô vừa nhận ra được, băng vệ sinh trên người cô sắp không chịu đựng nổi một dòng nước chảy xiết tràn ra, đã sắp vỡ đê. Mà hôm nay cô lại mặc một chiếc quần trắng.
Bỗng nhiên, Đỗ Lôi Ty rất muốn khóc, một người tại sao có thể xui xẻo đến mức độ này? Bình thường cô có gây ra điều tội lỗi gì đâu, ngay cả một con gián cô cũng không nỡ giết, tại sao cô lại gặp phải những chuyện như thế này?
Cho nên, cô quyết định đi đường tắt, dùng tốc độ nhanh nhất đi về nhà, để phòng ngừa phát sinh thảm kịch máu chảy thành sông.
Cô cố ý chọn lấy một đường đi không giống như bình thường, ôm lấy thùng giấy ở trong tay, chuẩn bị chạy nhanh, bỗng nhiên có một người chắn ở trước mặt cô.
Không! Chính xác mà nói, người này đàng quỳ gối trước mặt cô.
Quỳ một chân trên đất!
“Lấy anh nhé?!”
Không cho cô có thời gian kịp phản ứng, một vật thể lòe sáng, ánh sáng ngọc chói mắt đã xuất hiện ở trước mặt cô.
Một viên lớn như vậy, chắc cũng hơn mười karats?
Đời này Đỗ Lôi Ty mới chỉ đeo nhẫn bạc 925*, hoàn toàn bị sốc!
(*Bạc 925 là một hợp kim của bạc, chứa 92.5% trọng lượng là bạc và 7.5% trọng lượng là kim loại khác – thường là đồng)
Lúc này trong đầu óc của cô chỉ có một ý nghĩ: nhân phẩm quá tốt, gặp được một show truyền hình thực tế!
Trong ti vi cũng diễn như vậy nha, có một khách mời tham gia chương trình XX, đài truyền hình nói với anh ta có thể lựa chọn một người ngẫu nhiên đi qua đường, trên thực tế, sẽ có một số máy camera được chuẩn bị trước.
Vừa nghĩ tới có camera, Đỗ Lôi Ty trở nên khẩn trương.
Chẳng may bỗng nhiên cô bị một dòng nước tràn ra ngoài, chẳng phải là khán giả của cả nước sẽ được trông thấy sao? Cô sẽ rất mất mặt!
Đúng lúc cô đang đau khổ nhất, người đàn ông quỳ gối ở trước mặt cô cũng không còn kiên nhẫn, cố ý ho khan một chút.
Âm thanh ho khan này, đã đem ánh mắt của Đỗ Lôi Ty chuyển từ chiếc nhẫn kim cương đến khuôn mặt của người đàn ông, sau đó, lại một lần nữa cô bị sốc, không đúng! Là kinh hãi!
Người đàn ông trước mặt rất đẹp trai có phải không?
Da thịt màu lúa mạch, hai con ngươi đen như ngọc, hốc mắt có chút sâu sắc, sống mũi cao ngất lộ vẻ khí phách, hai mảnh môi mỏng, môi mím thật chặt, vừa đẹp trai vừa thanh lịch. Lúc này, đôi mắt to tròn đang nhìn chằm chằm vào cô.
Trước kia cô đã từng nhìn thấy những anh chàng đẹp trai ở trên ti vi, nhưng bỗng nhiên lại nhảy ra một người sống xuất hiện ở trước mặt mình, Đỗ Lôi Ty có chút không thích ứng kịp.
Quả nhiên là người của show truyền hình thực tế! Người bình thường sao có thể dễ nhìn như vậy được? Hơn nữa, người này nhìn qua có chút quen mặt, rất có thể đây chính là một đại minh tinh?
Lúc này nội tâm của cô đang giãy dụa kịch liệt, rốt cuộc có nên tiếp nhận lời cầu hôn giả này hay không? Nếu chấp nhận, dù sao đạo cụ dùng trong các show truyền hình cũng là giả, coi như là giữ cho anh chàng đẹp trai này một chút mặt mũi, để cho anh ta có thể hoàn thành được chương trình. Nhưng nếu như không chấp nhận, với việc anh ta cứ quỳ mãi ở đây, rất nhanh sẽ có một số lượng quần chúng rất lớn xúm lại xem, đến lúc đó cô không những không đi được, rất có thể còn sẽ phát sinh huyết án.
Đỗ Lôi Ty suy nghĩ một chút, nhận lấy vật trên tay của anh ta, nói đúng hơn là túm lấy chiếc nhẫn kim cương, chuẩn bị chạy về nhà.
“Đợi một chút!” Một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy cánh tay của cô.
“Em tên là gì?”
Wow! Bây giờ người ở đài truyền hình cũng rất chuyên nghiệp, ngay cả tên của người đi đường cũng muốn hỏi, Đỗ Lôi Ty trả lời cực kỳ nhanh: “Tôi tên là Đỗ Lôi Lôi.” Đây là câu trả lời của cô khi có người xa lạ hỏi thăm tên của mình, làm gì có ai nguyện ý nói cho người sau này sẽ không gặp lại, mình gọi Đỗ Lôi Ty đâu? Sử dụng lời biện hộ của Trịnh Húc Húc chính là: Tôi không phải là nhân viên tiếp thị bao cao su!
Anh chàng đẹp trai trầm tư trong chốc lát: “Số điện thoại?”
Số điện thoại cũng muốn hỏi, khó có thể tin đài truyền hình còn muốn tiến hành tiết mục thăm hỏi, đáp lễ? Không đến nỗi biến thái như vậy chứ?
Nhưng anh chàng đẹp trai này khí thế rất mạnh mẽ, giống như rất quyết tâm, cô không chịu nói ra số điện thoại sẽ không để cô đi.
Đỗ Lôi Ty có thể rõ ràng cảm giác được, chuyện vỡ đê đã sắp xảy ra rồi.
Cô quyết định bằng bất cứ giá nào cũng phải về nhà ngay lập tức: “Số di động của tôi là: 136XXXXXXXX.”
Sau đó, thừa dịp anh ta buông lỏng tay, Đỗ Lôi Ty chạy nhanh, dùng tốc độ nhanh nhất, nhanh chóng biến mất ở trong biển người mênh mông.
Cùng lúc đó, bóng người cao lớn kia đứng nghiêm tại chỗ, sững sờ nhìn về hướng Đỗ Lôi Ty biến mất. Chỉ chốc lát sau, ánh mắt của anh khôi phục lại trầm tĩnh như bình thường, khóe miệng không tự chủ được mỉm cười.

No comments:

Post a Comment